Con đèo dài trên đường du lịch Đà Lạt - Nha Trang chưa được đặt tên chính thức, thường được biết đến với tên đèo Hòn Giao, do chạy gần đỉnh núi Hòn Giao, nằm trên hai tỉnh Lâm Đồng và Khánh Hòa.
Đèo này còn được biết đến với những tên gọi như đèo Khánh Lê, Khánh Vĩnh, Bidoup, Long Lanh và một tên gọi của riêng dân du lịch Đà Lạt: đèo Omega.
Sau bao nhiêu cái hẹn với đèo Omega, bất chợt một ngày, tôi cũng thực hiện được ước mong.
4 giờ 30 sáng, bến xe Đà Lạt vắng bóng người. Sương mù dày đặc. Những ánh đèn bị che khuất bởi sương mờ nên càng lung linh huyền ảo. 4 giờ 45 phút, hội ngộ cùng những người bạn đồng hành khác, cả đoàn bắt đầu leo lên xe máy thẳng tiến đèo Omega.
Con đường này tôi chưa từng đi. Vì vậy nghe bảo đi đèo Omega, đi chụp bình minh, tôi háo hức đi lắm. Nhưng đi hoài chẳng thấy có cái biển báo nào chỉ dẫn con đường phía trước là lên đèo Omega. Anh xế giải thích đèo này chưa có tên chính thức, và có nhiều tên. Trong những cái tên đó, tôi ấn tượng nhất cái tên đèo Long Lanh. Và có lẽ nó long lanh thật.
Đầu tiên, anh bạn chở tôi đi với vận tốc 30km/giờ. Sương mù dày đặc, đến nỗi cách nhau 10m chẳng nhận ra mặt nhau. Lái xe không dám chạy quá nhanh vì sợ không xử lý kịp. Thi thoảng, bắt gặp một chiếc ô tô thì nối theo đuôi mà chạy.
Con đường phía trước mờ sương
Mặc dù sương dày thế nhưng tôi háo hức lắm. Nên cố mở mắt thật to đều ngắm mọi vật mờ mờ ảo ảo hai bên đường. Chẳng thấy lạnh tẹo nào. Hay có lẽ bao nhiêu lạnh, "bác tài" đã hứng trọn cho tôi rồi thì phải.
Có những lúc anh bạn xế của tôi thốt lên: "Trời ơi tui đang chạy đi đâu đây?".
Lạ không, không lạ. Vì con đường phía trước mờ sương, ta có cảm giác mình không thể biết được phía trước đang đón chờ mình như thế nào. Tôi cố gắng bấm nhanh những tấm ảnh khi xe đang chạy, nhưng tới tấm thứ 3 là ống kính đã nhòe hơi sương.
6 giờ sáng, mặt trời ngủ quên, chẳng thấy reo tia nắng ấm áp nào xuống. Rồi cũng nhanh lắm, vèo một cái, nắng tưng bừng khắp nơi, len lỏi qua từng ngọn cây thông cao, qua từng màn sương mờ ảo.
Và mặt trời đã xuất hiện ... ấm áp. .. đẹp lung linh
Có lẽ vì được mặt trời mang ấm áp tới nên khi xe tiếp tục lăn bánh, cả bọn nhìn nhau cười. Tốc độ vẫn đều đều. Không thể chạy nhanh hơn khi những ngón tay và ngón chân đang tê buốt vì sương lạnh. Mọi chịu đựng trong sương giá được đáp trả bằng nơi mà em gọi là chốn bồng lai tiên cảnh. Đám mây dưới núi nhìn xa lắm, cứ tưởng là mình đang ở trên trời mà nhìn xuống hạ giới vậy.
Bên dưới là hạ giới
Nhưng rồi một đoạn nữa thôi, chúng tôi đã bắt đầu len lỏi vào trong vùng mây trắng xoá ấy.
Bắt đầu hành trình xuyên mây
Những em bé đi học
Sinh ra và lớn lên ở Pleiku cũng là "phố núi cao, phố núi đầy sương" nhưng có lẽ lâu lắm rồi tôi mới có được cảm giác đi xuyên mây và sương như vậy. Tại chỗ sương mù dày đặc nhất, khi mà mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang mà vẫn không thể len lỏi qua màng sương. Nhìn cứ như là mặt trăng giữa ban ngày vậy.
Bà con ra chợ sớm
Lên đèo
Và những con suối từ trên núi đổ xuống nước trong vắt mát lạnh
Xuống đến chân đèo, cả nhóm dừng ăn sáng, rồi lại quay lại đèo để cảm nhận lần thứ hai. Quang cảnh đã thay đổi rõ rệt. Cho nên mới nói đứng ở một chỗ ở những thời điểm khác nhau sẽ có những cảm nhận rất khác nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét