Hiển thị các bài đăng có nhãn Đông tây bắc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Đông tây bắc. Hiển thị tất cả bài đăng

3 thg 12, 2014

Hà Giang - Những ngày thương mến

Chờ đợi mãi cho cảm xúc lắng xuống mà những thương mến cứ ngọ nguậy mãi không yên. Thời gian vô định quá, mới như ngày hôm qua. Mới như đâu đây vẫn thấp thoáng bóng mảnh trăng già cuối tháng khi ẩn khi hiện vắt ngang những ngọn cây heo hắt. Mới như tóc vẫn vương kín mùi sương đêm ngai ngái và lồng ngực căng đầy những hồi hộp, thấp thỏm trên con đường chông chênh đến Vị Xuyên. Đã nửa đêm nhưng các bạn xế vẫn hăng hái lăn lộn trên đường vị nghệ thuật “tự sướng”. Dừng chân khi đã hơn 2h sáng và kế hoạch vẫn là dậy sớm – đi nhanh như thường. Nhưng lần này chắc hưng phấn quá vì đc đi vs mỗi mình Vũ Lê – tha hồ bắt nạt nên bao nhiêu kỉ luật “nhà” các xế đã vứt hết lại Hà Nội. Nào là ngủ nướng, nhậu nhẹt bét nhè con gà què, lê la và tự sướng cho nhau hơi nhiều nên em đến bjo vẫn ấm ức vì bị vỡ cung.

Hà Giang hiện ra trong cái nắng sớm tinh khôi. Có ai biết được rằng, đổi lấy những ngày bình yên trên mảnh đất miền Đông Bắc hùng vĩ này là bao nhiêu máu xương ngày đêm vẫn lặng lẽ đổ xuống. Nỗi nghẹn ngào và niềm biết ơn vô hạn dâng đầy trong một sáng sớm cuối thu. Ở ngoài kia nhanh quá, đường xá tấp nập, còi xe đông đúc, chim cứ hót, hoa cứ nở, nắng cứ thắm tươi. Ở nơi đây tịch mịch và lặng im. Chỉ có gió xào xạc, những mảnh hồn im lìm nằm giữ đất, có Người được gọi tên, và có Người chỉ là tấm bia đá.

Lướt qua thành phố bé nhỏ, những con đèo Đông Bắc mượt mà hơn hẳn những Mường Nhé, Mường Lay, Tuần Giáo.
Chút nắng cuối thu vàng ươm đưa đẩy với gió chen ngang những vạt rừng thông xanh mướt mát, đổ đầy trên đường những vệt loang lổ sáng tối. Đâu đó vẫn còn sót lại dăm ba thửa ruộng gặt muộn. Ngút ngát trước tầm mắt kéo về tít tắp phía chân trời xa xa là những đồi trọc, những núi đá tai mèo hiểm trở. Núi đá chẳng có gì, chỉ có hoa nở rực rỡ. Từng vạt cúc dại nở vàng chen trên đá, lung linh trong nắng gió se sắt. Những mái nhà trình tường yên bình bên những thửa Tam Giác Mạch đang vào vụ chín. Phía sau bờ rào đá, dưới chái nhà, những đứa trẻ mải mê chơi đùa, người mẹ ngồi quay sợi, những búi ngô treo lủng lẳng và những váy áo đầy màu sắc. Khách cứ đến chơi, trời cứ kéo bóng, khói bếp bắt đầu bay lên là là trên những ngọn cây phía xa. Thảnh thơi và an nhiên đến lạ thường. Ánh chiều tà dần kéo về sự tịch lặng trên những hàng cây trút lá sớm. Chỉ tiếc là chưa biết tiếng đàn môi trong đêm thanh vắng nó thôi thúc và da diết tới mức nào.
 
Đêm Đồng Văn như có hội. Xe chạy ngược xuôi lui tới 2 bên đường. Lấp loáng đầy những mảnh phản quang. Đều là những mảnh hồn ưa xê dịch, phiêu linh và có chút mê muội. Cái phố cổ bé tí teo mà sơ sơ hẳn cũng trăm con xế đôi với vài đoàn ô tô khách khứa thì chả như hội. Rượu ngô thì thơm, lạp xườn thì béo, các xế thì say nên đành lỗi hẹn cf đêm phố cổ. Gió núi se sắt, đêm dài hun hút và sao trời lung linh. Trời cũng thương, hay đãi kẻ lang thang, có được mấy ngày cuối thu nắng thắm, gió hanh phả cái hơi lạnh của núi đá luồn đầy trong khăn áo. (Bạn xế ạ. Mình vẫn tiếc của lắm lắm. Trong lúc hứng chí bạn đã biếu mất cái khăn của mình cho tên bạn nhậu bàn bên cạnh đấy. Mình cứ há hốc mồm vì cái sự hào phóng của bạn mãi thôi. Cái khăn đã đi vs mình qua bao nhiêu cung đường ùi.)


Những ngày thênh thang. Biết đâu được đấy một ngày mai bỗng nhiên chật hẹp lại. Cho nên khi nó còn rộng rãi thì cứ tranh thủ lê la, khi còn gió thì cứ thổi lửa và khi còn ở lại thì cứ sống thật sâu! Trước khi những ngày tuổi trẻ của mình trôi về ga tàu cũ - mình muốn ôm lấy nó thật chặt và hôn nó thật sâu, quậy tung tóe, cười nắc nẻ, bùng cháy và rực rỡ.

Đi 1 mình vs các bạn xế nhà này mới biết rằng từ những ông già sắp kí đơn lấy vợ, bác Trâu vàng tưởng hiền lành đến mấy thằng ku trẻ trâu cũng đều xí xỏn và nhí nhố như nhau cả. Ham hố, lắm trò, bựa phường và rất thích tự sướng. Đến khổ. Đến phát cáu kỉnh. Đến là đáng iêu!!! Lỡ mất Săm Pun và Sơn Vĩ của em. But thôi, hẹn để lần sau. Bù lại là một đêm Mèo Vạc ấm nóng bên nồi thắng cố. Mỗi tội mình là dân tộc thiểu số nên chả biết nói chuyện gì vs anh em, đành tập trung măm măm bụp bụp. Ăn nhanh quá nên chỉ tý tẹo đã no kềnh càng, lại ngồi chống đũa. Chợ phiên Mèo Vạc sáng sớm rực rỡ váy khăn, nồng nàn rượu ngô, nghi ngút những chảo thắng cố to sụ lục bục sôi trên bếp lửa rực hồng. Những em bé gái đôi mắt to tròn, e ấp cười quay đi sau, những thằng ku kháu khỉnh đáng yêu, những cô, những chị xúng xính váy áo xuống chợ, những bác thợ may miệt mài đạp máy, những nụ cười rạng rỡ và cả những ánh mắt đăm chiêu buổi sáng sớm.
Giữa cái lung linh đầy màu sắc ấy, bỗng nhiên quên mất ngày, quên mất mình, chỉ còn thấy đầy háo hức xốn xang, đầy những thương mến và quyến luyến, cứ thấy mảnh hồn nhỏ tự nhiên trôi đi êm đềm. Lại thêm chút niềm nhớ nữa xếp gọn vào trong tim. Cái niềm nhớ có màu mướt xanh như ngọc của dòng sông Nho Quế, mềm mại như đường vẽ con đèo Mã Pí Lèng , vời vợi những nếp núi đá đan xen và đượm như mùi rượu ngô hít hà mãi buổi sáng sớm.
Tim cứ lặng thinh giữa mênh mang đất trời, núi đá xô nghiêng, chênh vênh nắng và rì rào gió.

Thương mến!!!


"Tháng Ba ngồi nhớ tháng Mười! Nhớ Đồng Văn- Mèo Vạc, nhớ nắng chênh vênh trên đá, nhớ gió đuổi tóc lưng chừng đèo, nhớ rượu thơm nồng, nhớ đêm sao trời lung linh! Ôm và hôn thắm thiết - kỉ niệm"

Lên Hà Giang vượt đèo khó, 'bò' qua Xín Mần

Cung đường Bắc Hà (Lào Cai) – Xín Mần (Hà Giang) là một cung đường quá đẹp trong mắt các phượt thủ. Cách thị trấn Bắc Hà (Lào Cai) khoảng 32km.
Rời thị trấn Bắc Hà (Lào Cai) đến ngã ba Lùng Phình, chúng tôi rẽ vào con đường đi Xín Mần (Hà Giang) dài 32km. Đứng ngay ngã ba nhìn vào con dốc đất đá lởm chởm, không ai tin rằng đó là con đường nối huyện với huyện. Một người dân cho biết đường đi xấu lắm, đá xanh lăn lóc bằng đầu gối, nhiều đoạn vẫn đang sửa chữa. Tôi hỏi có thể đi xe máy được không, người ta bảo được. Thế thì đi thôi!

Tin tưởng vào sự chỉ đường của bản đồ Google, chúng tôi đi vào con đường nhỏ của xã Lùng Cải (Bắc Hà, Lào Cai). Đến khi ra đến điểm C mới biết mình đã bỏ qua một ngã ba quan trọng tại điểm B.
Tuy nhiên, nhờ sự nhầm lẫn này mà chúng tôi đã đi qua bao nhiêu bản làng, gặp gỡ bao nhiêu con người và thưởng lãm bao nhiêu cảnh đẹp ít người chứng kiến được. Trong đó, hào hứng nhất là việc đi lạc vào con đường cùng khiến ai cũng bối rối lo lắng.
Ấn tượng đầu tiên đến với đoàn chúng tôi là hình ảnh hai chị em đi học về nhỏ xíu trong cảnh núi rừng Tây Bắc. Em bé trai thơ ngây được chị dắt tay đi trên đoạn đường đất đỏ, hai bên cây rừng bao phủ. Khi người chị dừng lại nhận bánh kẹo, em bé nhỏ vẫn cứ đi lững thững như một chú thú con vừa rời lòng mẹ.
Chứng kiến bước đi chập chững này, một thành viên nữ của đoàn chúng tôi bật lên khóc nức nở: “Thấy thương quá! Thấy thương quá!”.
Cả bọn cứ lặng người nhìn hai chị em nắm nhau tay đi, cảm xúc dâng trào trong lòng mỗi người theo nhiều hướng khác nhau. Chỉ khi một đám trẻ em reo hò xin kẹo chúng tôi mới trở lại thực tại và hòa niềm vui cùng các em nhỏ.
Chúng tôi tặng bánh kẹo, em nhỏ tỏ ra dửng dưng. Chỉ đến khi chị lại nắm tay nói chuyện thì em mới hiểu đây là thứ ăn được
Chia tay các bạn nhỏ ở đoạn đường rừng, chúng tôi gặp đàn trâu hàng chục con đang ung dung gặm cỏ trên đồi. Anh chăn trâu bảo rằng mỗi con trâu giá 20 – 40 triệu đồng, một gia tài lớn của người dân tộc miền núi.
Anh đang là môi giới buôn bán trâu cày ruộng cho người dân. Trong khi đó, một bên đường là những thửa ruộng bậc thang đang được thu hoạch. Xa hơn nữa là bức tường núi khổng lồ, cao tít, chẳng biết đang che giấu gì ở bên kia.

Quá hứng khởi, chúng tôi cứ chạy mãi quanh co từ con đồi này sang con đồi nọ đến nỗi không để ý một ngã ba đường nhỏ hẹp. Cũng may, con đường chỉ độ hơn 1km đã bít lối đi. Mấy anh dân tộc đang chở lúa đi bán vui vẻ báo rằng “nhầm đường rồi”.
Quay lại ngã ba nhỏ hẹp, chúng tôi bắt đầu đi vào con đường vừa dốc vừa lởm chởm đá xanh. Nhiều đoạn bạn đồng hành ngồi sau phải xuống đi bộ hoặc đẩy hộ xe lên. Càng đi chúng tôi có cảm giác như càng lạc vào trong rừng.
Không một bóng người, không một con dê, không một con trâu gặm cỏ. Càng cố dùng điện thoại tìm đường đi chúng tôi càng rối. Chỉ khi gặp một người thanh niên chạy xe đi chợ Cốc Pài, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Anh bảo rằng chỉ còn 1 km nữa thôi là ra đường tốt rồi, lâu lắm anh mới đi lại đường này để xem đường đã sửa chữa chưa.
Ra được xã Nàn Ma (Bắc Hà, Lào Cai), tôi muốn dừng lại, chẳng muốn đi thêm nữa vì biết rằng thị trấn Cốc Pài (huyện Xín Mần, Hà Giang) sắp tới rồi. Liệu ở đó còn có những khoảnh khắc đáng yêu nào như chúng tôi vừa trải qua?
Từ Bắc Hà sang đến đây, hầu như chúng tôi phải leo dốc để lên đến đỉnh núi Nàn Ma. Từ đây xuống thị trấn đường tốt, tay lái chỉ cần bóp thắng đổ đèo. Trên cao nhìn xuống, con đường quanh co thật duyên dáng. Chúng tôi ai cũng lặng lẽ hít hơi thật mạnh để nhận vào lồng ngực đầy khí trời trong sạch của vùng núi thân thương lần đầu tiên đặt chân đến.
Tôi hỏi một năm làm được bao nhiêu ngô, người phụ nữ trả lời 3 tạ. Tôi chỉ vào phần ngô đang phơi bảo rằng không đủ 3 tạ, người phụ nữ nói rằng đã bán một phần, chỗ còn lại để dành ăn. Cuộc sống của người dân miền cao còn rất nhiều khó khăn.

Quá đẹp, quá thơ mộng Xí Mần ơi.

Theo DulichGo